Nỗi Buồn Chiều Đông - Thơ Lã Thế Phong
Nỗi Buồn Chiều Đông
Người ấy có gì khiến em phải suy tư
Niềm vui mắt nai tan dần vào lặng lẽ
Buổi chiều tôi chưa bao giờ buồn thế
Buồn cho em, buồn cho cả chính mình
Người ấy mang gì đến cho cuộc tình
Mà bỗng dưng biến tôi thành ngoài cuộc
Bàn tay thơm tho tưởng một lần nắm được
Chợt thẩn thờ se tóc đợi chờ ai
Người ấy có gì khiến em phải lung lay
Dẫu quanh đây tiếng lòng rơi rất nhẹ
Chỉ có tôi cạnh bên dõi theo từng bước khẽ
Dáng em xa về phía lắm muộn phiền
Người ấy hứa gì khiến em nặng niềm riêng
Để mùa Đông ta lạc dưới tầng âm độ
Ánh đèn vàng hắt hiu trong tuyết đổ
Toả về đâu chút hơi ấm giữa mùa
Lã Thế Phong