KHÚC MUỘN PHIỀN - Thơ Nguyên Hoang

 KHÚC MUỘN PHIỀN  - Thơ Nguyên Hoang

KHÚC MUỘN PHIỀN

Em đã kéo vũng buồn, im hoang vắng
Đem về nơi viễn xứ, ủ bên hồn
Có xao xuyến nhìn tà dương vụt tắt ?
Hương tình xưa, rủ bóng khỏi nhân gian.

Em đã giữ nỗi niềm không bóng nắng
Đưa ưu tư vỡ vụn giữa đêm sầu
Khêu nến trắng soi đường xem định mệnh
Ngàn thu tan còn nhắc đến bao lâu ?

Em đã quên khung trời xưa luân lạc
Theo mây bay huỷ diệt thuở xuân thì
Đường nứt rạn vỏ tinh cầu vạn kỷ
Thả muộn phiền trên từng cánh thiên di !

Rồi có hôm trở về thân chao đảo
Nhìn đồng khô vẫn hoang lạnh năm nào!
Tiếng ngựa hí bên trời khua tan vỡ
Đi lượm về những mảnh vụn trăng sao.

Kìa dòng sông bao năm lờ lững chảy
Con nước trôi uể oải đến đầu nguồn
Phù sa đấp, chứa ân tình chung thuỷ
Về tổ chiều, loài lông vũ chim muông.

NGUYÊN HOANG
19.8/B.Y

Search site

© 2008 All rights reserved.