Bỗng Dưng - Thơ Cô Bé yuri
Bỗng Dưng
ai ai cũng bảo em cười
bảo em đừng khóc mà đời mất vui
em nghe nên nén ngậm ngùi
giấu đi nước mắt để người đừng lo
tập vui giữa chốn hửng hờ
ban đầu cười gượng nhưng giờ đã quen
bây giờ em biết hồn nhiên
biết vui đúng lúc , biết phiền đúng nơi
thì như chấp nhận sự đời
dẫu nhiều chua xót một thời cũng qua
nhưng anh khác hẳn người ta
mong em thả nỗi buồn ra đất trời
bỗng dưng.... em chẳng muốn cười
bỗng dưng.....tiếng nấc nghẹn lời đâu đây.
ai ai cũng bảo em cười
bảo em đừng khóc mà đời mất vui
em nghe nên nén ngậm ngùi
giấu đi nước mắt để người đừng lo
tập vui giữa chốn hửng hờ
ban đầu cười gượng nhưng giờ đã quen
bây giờ em biết hồn nhiên
biết vui đúng lúc , biết phiền đúng nơi
thì như chấp nhận sự đời
dẫu nhiều chua xót một thời cũng qua
nhưng anh khác hẳn người ta
mong em thả nỗi buồn ra đất trời
bỗng dưng.... em chẳng muốn cười
bỗng dưng.....tiếng nấc nghẹn lời đâu đây.